Giữ lời hứa với những người bạn đã nhắn nhủ, tôi sẽ viết về chuyến đi tuyệt vời của mình ở xứ sở bạch dương tháng 7 vừa qua - một chuyến đi đã để lại cho tôi khá nhiều ấn tượng đẹp.
Bỏ qua những yếu tố về chính trị, kinh tế..., thì nước Nga, trong tâm thức của tôi vẫn là một trong những nước đáng để đi du lịch nhất, vì một bề dày truyền thống văn hóa lịch sử đồ sộ, vì cảnh vật thiên nhiên vô cùng thanh bình và tươi đẹp, và còn vì... những ký ức xa xăm của thời thơ ấu - khi tôi còn bọc sách vở bằng những tờ họa báo Liên Xô sặc sỡ, đọc những trang văn đẹp đẽ của Paustovsky, hay chơi những con búp bê, lật đật... xinh xắn mà ba và chị gái tôi đã mang về sau những năm tháng học tập ở đất nước này.
Moscow đón tôi vào một ngày nắng đẹp. Bảy giờ tối nhưng trời nắng chang chang như 12 giờ trưa, dẫu vậy thời tiết vẫn mát lạnh trong một bầu không khí rất đỗi dịu dàng. Đó cũng là đặc trưng của mùa hè phương Bắc. Vùng ngoại ô quyến rũ bởi những rừng bạch dương bạt ngàn và những thảm hoa đồng nội dài ngút tầm mắt.
Cũng chính vì cái không khí quá đỗi dịu dàng đó mà tôi nhớ đến bài thơ "Mùa hè rớt" của nữ thi sĩ Olga Berggoltz: Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ Cái nắng êm ru, màu trời không chói Mùa hè rớt, cho những người yếu đuối Cứ ngỡ ngàng như mới bắt đầu xuân... Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng Khe khẽ như không, dịu dàng phơ phất Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu. Những trận mưa rào đã tắt từ lâu Tất cả thẫm trên cánh đồng lặng sẫm Hạnh phúc - ít hơn khoé nhìn say đắm, Ghen tuông - dù chua xót cũng thưa hơn! Ôi cái mùa độ lượng rất thân thương Ta tiếp nhận vì người sâu sắc quá Nhưng ta nhớ. Trời ơi, ta vẫn nhớ Tình yêu đâu? Rừng lặng, bóng sao im... Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm, Ta biết lắm thời gian đang tiễn biệt, Nhưng mãi đến bây giờ ta mới biết, Yêu thương - giận hờn - tha thứ - chia li... (Bằng Việt dịch) Dù thực sự Moscow chưa đến thời điểm được gọi là "mùa hè rớt", nhưng cái cảm giác lãng mạn trong veo ấy đã theo suốt tôi những ngày lang thang trên từng góc phố. Đi bộ ở Moscow quả là một nỗi "ám ảnh" dễ chịu. Gọi là "ám ảnh", vì thực sự nó nhiều hơn mức tôi đã tưởng tượng. Khi ở Việt Nam cũng từng nghe rằng Moscow rất rộng, chỉ đi bộ loanh quanh các điểm du lịch cũng đến mấy cây số, nên tôi đã chuẩn bị đến 4 đôi giày: 2 đôi bệt đi bộ và 2 đôi cao gót để điệu, rốt cuộc chỉ có 2 đôi giày đi bộ là cùng tôi "trường kỳ kháng chiến". Nhưng sự "ám ảnh" ấy lại vô cùng dễ chịu, khi mà nắng bừng lên rực rỡ trong khí trời chừng 20 độ C, từ sáng sớm đến tận 9-10h mới tắt nắng, không gian đầy hoa và cây xanh, bồ câu dạo khắp phố và đây đó những chiếc ghế lười cho du khách nghỉ chân. Chưa hết, tôi yêu những con đường đầy tranh vừa đi vừa ngắm, những chiếc cầu xinh đẹp bắc qua sông Moscow, những dãy xe đạp dựng bên vỉa hè, và những quán kem ẩn mình trong căn nhà hoa rực rỡ...
Tháng 7 - nghĩa là đã qua thời điểm táo ra hoa và cũng chưa kịp vào thu để nhìn táo chín. Táo bây giờ đang ra quả non, xanh mướt óng ả. Táo được trồng rất nhiều ở ven đường, góc phố, công viên, trường học...
Tôi sẽ kể tiếp chuyện lang thang ở Moscow trong những phần sau, trước hết là với một cây cầu duyên dáng được gọi là "đại lộ tình yêu".
Comments